Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

Chồng "tứ đổ đường"

Nga và chồng yêu nhau tới 3 năm mới cưới. Ngày bái tổ tiên, nhìn người đàn ông chững chạc nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay mình, Nga đã thấy mình là người con gái may mắn nhất trên đời này. Còn gì hạnh phúc hơn khi tình đầu cũng là tình cuối, chồng lại hết mực chiều chuộng, thương yêu mình..

Thế mà, khi cưới nhau về, mọi hạnh phúc vỡ tan như bong bóng xà phòng, Nga chếnh choáng trong cuộc sống mới không màu hồng như mình tưởng. Đêm tân hôn, chồng cô đã uống say đến nỗi không biết trời trăng gì, thậm chí gục hẳn xuống bàn trước bao nhiêu khách khứa. Nhìn mọi người dìu chồng vào phòng, Nga tủi thân đến phát khóc. 

Thế nhưng, khuya đó, sau khi tỉnh rượu, chồng cô đã lao vào vợ. Nga đẩy ra, bảo anh đi tắm cho sạch sẽ thì nhận ngay cái tát trời giáng của chồng. Cô ôm mặt sững sờ, rồi đến thất vọng. Còn chồng cô thì đá ghế đá đập bàn và lớn tiếng: “Cái loại đàn bà không biết chiều chồng thì biến khỏi cái nhà này. Đừng tưởng đây phải cầu xin cô nhé. Biến, biến nhanh!”.

Ba mẹ chồng nghe tiếng ồn ào vang ra từ căn phòng đôi vợ chồng trẻ nên vội vã chạy tới. Nhìn cảnh bàn ghế văng tứ tung, Nga ngồi khóc, còn chồng cô hùng hổ mắng chửi, hai người chỉ biết lắc đầu rồi gọi cô qua phòng mẹ chồng ngủ cho hết đêm. Nhưng đêm đó, Nga nằm khóc cả đêm mà không thể tin được những gì đã xảy ra với mình. Mới tờ mờ sáng hôm sau, chồng cô đã đến tận phòng xin lỗi, còn năn nỉ, thề thốt sẽ không có lần sau nữa, chỉ tại đêm hôm quá say nên mới làm bậy. Nghĩ cũng mới cưới, lại có ba mẹ chồng đứng ra bảo lãnh nên Nga đồng ý tha thứ, dù vẫn còn rất buồn.

Sau cưới, ba mẹ chồng Nga cho hai vợ chồng một căn nhà trên thành phố để tiện đi làm. Cứ tưởng có không gian riêng, vợ chồng sẽ thoải mái hơn, không ngờ chính căn nhà lại trở thành nơi để chồng Nga lấy ra dọa dẫm cô.


Có lẽ số Nga khổ nên lấy phải người chồng thuộc dạng “tứ đổ đường” (Ảnh minh họa).

Chồng Nga có tật hay nhậu, cứ bạn bè gọi là phóng xe đi, bỏ mặc vợ ở nhà một mình. Thậm chí khi cô mang thai, chồng cô cũng không hề thay đổi. Lựa lời nhỏ to nói với chồng, rồi giận hờn đủ kiểu nhưng chồng vẫn như cũ khiến Nga dần dần cảm thấy chán nản. Tuy nhiên, có một điều khiến cô tổn thương nhiều nhất và không thể chấp nhận được: chính là chồng cô mỗi lần say xỉn đều lớn tiếng đuổi vợ ra khỏi nhà.

Lần đó, chồng Nga hứa chở vợ đi siêu thị mua đầm bầu, nhưng đợi mãi tới 7 giờ tối cũng không thấy mặt đâu. Nga gọi thì nghe tiếng ồn ào, rồi chồng cô bảo đang bận… nhậu, mai đi. Tắt điện thoại mà lòng cô buồn rười rượi. Khuya tận 10 giờ, chồng cô mới về tới nhà trong bộ dạng lảo đảo, bước không vững. Thấy vậy, Nga bỏ ra ngoài, đi dạo cho khuây khỏa. Không ngờ, khi quay về thì thấy chồng đã khóa cửa tắt điện từ bao giờ. Gọi điện thì không liên lạc được, cô đành đứng ngoài cửa gọi. Gọi mãi không thấy chồng mở cửa, cuối cùng, cô phải vào nhà bác hàng xóm ngủ nhờ. Sáng hôm sau, thấy vợ mắt sưng húp, chồng cô lại xin lỗi, lại thề thốt. Anh bảo rằng cứ tưởng tối qua cô đã ngủ rồi nên mới tắt điện khóa cửa, không ngờ cô lại ở ngoài.

Rồi cô sinh con, tần suất đi nhậu của chồng vẫn không giảm. Thậm chí anh còn đi qua đêm vì ở nhà sợ tiếng con khóc không ngủ được. Nga dần nhận ra tình cảm của cô dành cho chồng cạn kiệt đi vì sự vô tâm của anh. Đi làm ngày 8 tiếng, về nhà chăm con đêm hôm, lại không được chồng giúp đỡ, quan tâm, Nga trở nên cáu kỉnh, nhăn nhó hơn. Chồng cô cũng lấy lí do đó để đi nhậu nhiều hơn.

Chiều đó, chồng cô nói đi đám cưới bạn nhưng đi từ 4 giờ chiều tới tận 10 giờ đêm mới về. Nhìn chồng mặt mặt đỏ gay, trên áo lại vương mùi nước hoa lạ, bao nhiêu ấm ức Nga dồn nén bao lâu nay bùng nổ ra. Lần đầu tiên, cô lớn tiếng chỉ trích chồng trong nước mắt: “Anh thật là đồ ích kỉ, vô tậm, chỉ biết nghĩ đến mình mà không biết nghĩ cho vợ con. Anh đi nhậu cho sướng miệng anh, ngồi cười giỡn cho vui thân anh, còn vợ con chết héo chết rũ ở nhà anh cũng chẳng hề quan tâm...”. Vừa nghe vợ nói thế, chồng cô đã hất cả mâm cơm trên bàn, rồi đập cả những đĩa sứ mắc tiền Nga mới mua: “Hai mẹ con mày biến đi đâu thì biến đi, đứng đó nói thêm tiếng nữa là tao giết. Biến! Nhà này của ba mẹ tao mua cho tao, tao cho thì mày được ở, không thì biến”.

Những người hàng xóm nghe ồn ào, chạy qua can ngăn và dẫn Nga đi ra ngoài. Nga ôm con khóc tức tưởi trong những lời khuyên và sự thông cảm của mọi người. “Người dưng còn tốt với mình như thế này, tại sao cứ phải chịu khổ với kẻ vừa rượu chè, vừa gái gú lại đối xủ với cô không ra gì như thế. Có lẽ, mình nên tìm con đường khác để đi thôi”, Nga thầm nghĩ trong nước mắt.

Nguồn Tri thức trẻ

Tôi ứa nước mắt vì đi đẻ một mình

Khi đã nhập viện xong xuôi và nhận giường, thấy các sản phụ khác đều được người nhà tíu tít chăm sóc, đỡ đần trong khi tôi chỉ đi đẻ một mình, không có ai bên cạnh, tôi từ buồn rười rượi rồi ứa nước mắt khóc lúc nào không biết.
 
Tôi vừa mới sinh con tính đến nay đã được 5 ngày tuổi và là một bà mẹ đơn thân. Trước khi mang bầu và sinh con, tôi cứ tưởng rằng, tôi mạnh mẽ như vậy thì sẽ chẳng bao giờ có thể rớt nước mắt được nữa. Vậy mà 5 ngày trước, khi vào viện đi đẻ một mình, tôi đã phải ứa nước mắt. 
Tôi năm nay 25 tuổi. Trước khi gặp và yêu người đàn ông ấy,  tôi sống trong một gia đình có bố, có mẹ, có cuộc sống khá đủ đầy. Nhưng khi tôi cố sống chết yêu anh - một người đàn ông đã từng có 1 đời vợ thì bố mẹ tôi một mực phản đối. Khi phản đối không được, họ từ tôi và cấm đứa con gái là tôi được bước chân về nhà.
Cứ nghĩ, bố mẹ quá lo lắng cho con gái nên mới làm căng thẳng mọi chuyện như vậy nên tôi và anh vẫn ở bên nhau. Mọi chuyện chỉ bắt đầu thay đổi 180 độ khi sau 8 tháng yêu, tôi thông báo tin có bầu. Nhưng trái với vẻ mặt vui mừng của tôi khi báo tin thì anh lại rầu rĩ. Lý do, anh đã có 1 đứa con riêng rồi, hiện anh chưa sẵn sàng để bắt đầu cuộc sống mới.
Chính lúc anh luôn tìm cớ thoái thác này thì cũng là lúc tôi phát hiện ra một sự thật phũ phàng. Thì ra suốt 1 năm trời yêu nhau anh che giấu một sự thật: anh chưa ly hôn vợ. Từ đó, tôi bị cho là người xen vào gia đình anh nên 2 lần tôi còn bị vợ anh đến dằn mặt. Còn anh, sau khi bắt tôi bỏ thai không được, anh cũng dần “im thin thít lặn mất tăm” luôn. 


Tôi nhớ mãi khi lên bàn đẻ, cơn đau vẫn còn hành hạ tôi rất nhiều. Tôi cứ thế cắn răng vật lộn đến gần 11 giờ đêm thì con cũng cất tiếng khóc chào đời (Ảnh minh họa)
Dù đau đớn, dù biết mình đã quá ngốc nghếch và sai lầm khi yêu một gã đàn ông chẳng ra gì, nhưng tôi cũng xác định làm mẹ đơn thân, gồng mình lên để có thể vượt qua được thời gian vất vả mà sinh con. 
Tôi vẫn ở thuê trong căn phòng trọ cũ một mình mà chẳng dám nói với bố mẹ mình. Người bố tồi của con tôi thì đã không còn  ngó ngàng gì tới con hay tới tôi nữa. Hàng ngày tôi đi làm về lại thui thủi trong căn nhà trống vắng. Tôi vẫn cố sống vui vẻ mong đến ngày gặp con.
Bao mong đợi, hôm đó con tôi cũng ra đời. Vì lần đầu làm mẹ nên khi bản thân có một biểu hiện gì lạ, tôi cũng check thông tin trên mạng. Chưa khi nào tôi lại thấy bình tĩnh như lúc ấy.
Lúc 6 giờ chiều, bụng tôi đã đau rộn lên và tôi nghĩ mình nên phải đến bệnh viện ngay. Nhưng tôi vẫn cố gắng tắm rửa sạch sẽ và nghĩ tới anh là bố của con tôi nên đã miễn cưỡng gọi một cuộc điện thoại cho anh. Tôi thông báo sẽ vào viện sinh con hôm ấy. Anh bắt máy nhưng vẫn tỏ vẻ thờ ơ, lạnh lùng bảo: “Cô giữ nó lại thì đi mà đẻ một mình đi. Còn gọi cho tôi làm gì. Hay là cô thiếu tiền. Có cần tiền không tôi gửi cho 1 triệu đủ tiền viện phí nhé”.
Nghe thấy anh nói vậy, bao căm hận trong tôi lại ập đến. Tôi cúp máy và quyết định xách làn quần áo, lấy xe máy và tự đi vào viện. Vào viện, bác sĩ khám và bảo tôi phải nhập viện luôn vì đã có dấu hiệu chuyển dạ. Lúc này, bao tủi hờn, ấm ức, tủi thân trong tôi cứ thế muốn trực trào ra theo nước mắt. Song tôi vẫn cố kìm lại.
Chỉ đến khi đã nhập viện xong xuôi và nhận giường, thấy các giường khác, các sản phụ khác đều được người nhà tíu tít chăm sóc, đỡ đần trong khi tôi chỉ đi viện một mình, không có ai bên cạnh, tôi từ buồn rười rượi rồi ứa nước mắt khóc lúc nào không biết. Hoang mang hơn khi trong người tôi chỉ còn đúng 3 triệu trong túi. Tư trang vật dụng chắc còn thiếu rất nhiều vì tôi không biết mua sắm gì. 
Bất giác lúc ấy, tôi chỉ biết nhấc máy lên gọi cho cô đồng nghiệp thân thiết nhất để nhờ cậy. Cũng may, vào phút chót khi sắp sinh bạn tôi đến. Tôi nhớ mãi khi lên bàn đẻ, cơn đau vẫn còn hành hạ tôi rất nhiều. Tôi cứ thế cắn răng vật lộn đến gần 11 giờ đêm thì con cũng cất tiếng khóc chào đời. Còn tôi, sau đẻ và được nhìn ngắm con đang được đồng nghiệp bế bồng thì yên tâm thiếp đi một lúc. 

Tôi ứa nước mắt vì đi đẻ một mình

Mấy hôm nay ở viện về, nằm bên cạnh con, nghĩ tới số tiền ít ỏi còn lại sau khi đã thanh toán viện phí mà tôi bắt đầu hoảng sợ (Ảnh minh họa)
Lúc tỉnh dậy, tôi cứ nhìn con mới sinh đỏ hỏn trong lòng mà quên đi cả những đau đớn. Bát phở bò cô đồng nghiệp mua về cho ăn, tôi chưa bao giờ thấy nó ngon đến thế. Đó quả là những ngày ở bệnh viện tôi không bao giờ quên được.
Mấy hôm nay ở viện về, nằm bên cạnh con, nghĩ tới số tiền ít ỏi còn lại sau khi đã thanh toán viện phí mà tôi bắt đầu hoảng sợ. Nhưng tôi đã hứa với đồng nghiệp tốt bụng, với lòng mình là sẽ không bao giờ vì cuộc sống túng quẫn và vất vả mà sẽ cho hoặc bán con đâu. Các chị em hãy cùng cầu mong cho mẹ con tôi có thể vượt qua giai đoạn khó khăn nhất cuộc đời này. Tôi cũng mong tất cả những phụ nữ ai cũng may mắn không bao giờ phải đi đẻ một mình như tôi.
Theo Trang Trang

7 lí do khuyên bạn nên lấy chồng hơn 5 tuổi trở lên

Dù tình yêu không có sự phân biệt tuổi tác, nhưng khi kết hôn bạn nên chọn chồng hơn 5 tuổi trở lên để gia đình hạnh phúc và đầm ấm hơn. Hãy tham khảo 7 lý do sau trước khi gật đầu đồng ý nhận lời cầu hôn nhé!
 
1. Chồng có nhiều kinh nghiệm sống hơn mình
Khi lấy người chồng hơn tuổi bạn hẳn nhiên sẽ học tập được nhiều thứ, và điều quan trọng nhất là kinh nghiệm sống. Bởi đàn ông nhiều tuổi thường là người từng trải hơn so với người trẻ tuổi. Và khi đủ chiêm nghiệm cuộc đời, họ sẽ là người lèo lái gia đình tốt hơn.
Phụ nữ lấy chồng thường muốn tìm được một người đàn ông đủ vững chải, đủ kinh nghiệm để trao gửi cuộc đời. Thế nên khi lấy chồng hơn tuổi, họ thường cảm giác được che chở và bảo vệ.
Sống với người đàn ông hơn tuổi, phụ nữ sẽ tin tưởng vào chồng mình hơn vì khâm phục và nể trọng những từng trải của bạn đời.
2. Khi kết hôn đã ở độ tuổi chín

 
Thường khi kết hôn với chồng hơn 5 tuổi trở lên thì đàn ông cũng phải nằm ở mức độ khoảng 30 tuổi và phụ nữ cũng đã ngoài 20. Ở độ tuổi này đàn ông đã đủ chín chắn và phụ nữ cũng đã trưởng thành hơn để đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống.
Những bồng bột hay nông nổi của tuổi trẻ không còn nhiều dấu vết với độ tuổi kết hôn này nên họ có sức chịu đựng và kiềm chế hơn để không thổi bùng những mâu thuẩn nhỏ nhặt trong hôn nhân thành ngọn lửa thiêu cháy cả hạnh phúc.
3. Chín chắn và biết lo lắng cho gia đình
Thông thường, các cặp gia đình gặp khó khăn và dễ đối mặt với nguy cơ ly hôn trong 5 năm đầu chung sống. Nhưng khi kết hôn với chồng hơn tuổi thì đàn ông đủ sức chèo chống gia đình và phụ nữ cũng đủ độ chín chắn để cùng nhau xây dựng cuộc sống hôn nhân đầm ấm hơn.
Trong cuộc hôn nhân này, người chồng sẽ trở thành chỗ dựa cho phụ nữ và họ cũng biết chăm sóc và nâng niu giá trị gia đình hơn. Thực tế cho thấy, những cặp vợ chồng hơn tuổi khác với những cặp vợ chồng cùng tuổi kết hôn ở độ tuổi trẻ con, ăn chưa no, lo chưa tới.
Hôn nhân của những cặp vợ chồng hơn nhau 5 tuổi sau một thời gian sẽ có những đường hướng rõ ràng và kế hoạch kinh tế dài hạn hơn so với những cặp vợ chồng cùng tuổi. Bởi tầm nhìn của đàn ông hơn tuổi thường có độ dài và độ sâu hơn nên phụ nữ cảm giác được yên tâm hơn.
4. Chiều vợ hơn trai trẻ
Điều này hẳn là phụ nữ lấy chồng bằng tuổi đang phải ghen tị. Bởi lấy chồng cùng tuổi nhiều khi trong nhà nói chuyện với nhau như 2 chị em. Bởi đàn ông ít sâu sắc và chín chắn bằng phụ nữ nếu cùng độ tuổi.
Khi lấy chồng hơn tuổi, phụ nữ thường được chiều chuộng và chăm sóc hơn. Phụ nữ cảm thấy mình nhỏ bé và luôn muốn nép vào tìm sự che chở ở người chồng hơn tuổi của mình. Ngược lại, nếu lấy chồng ít tuổi hơn, nhiều khi phụ nữ cảm giác mình đang thay mẹ chồng chăm sóc chồng như… con trai.
5. Sau khi sinh đẻ phụ nữ sẽ không bị già hơn chồng
7 lí do bạn nên lấy chồng hơn 5 tuổi trở lên
 
Sinh nở là thiên chức của phụ nữ. Đấy là một trong những điều làm phụ nữ hạnh phúc nhưng cũng khiến phụ nữ e ngại. Bởi sinh con và nuôi con khiến phụ nữ trở nên xuống sắc và nhanh già. Ai cũng biết chăm con vất vả và tốn nhiều công sức, mà hầu hết lại dồn lên vai người mẹ.
Tuy nhiên nếu lấy chồng hơn tuổi, phụ nữ cũng sẽ được an ủi phần nào vì chồng biết đõ đần vợ hơn và chồng vốn già hơn vợ rồi nên khoảng cách không bị chênh lệch nhiều.
6. Sẽ sống được cùng nhau lâu dài
Tuổi thọ trung bình của phụ nữ cao hơn nam giới từ 5 đến 10 năm. Thế nên khi lấy chồng hơn tuổi, cả hai sẽ có cơ hội được sống bên nhau lâu dài tới khi đầu bạc răng long.
Đàn ông có sự chăm sóc của phụ nữ sẽ có sức khỏe tốt và thể lực được dẻo dai hơn. Còn phụ nữ thường bị chi phối bởi vấn đề tình cảm nên khi sống bên cạnh người đàn ông mang lại cho mình hạnh phúc và có độ tin cậy cao thì tuổi thọ cũng được kéo dài hơn.
7. Sự nghiệp ổn định
Lấy chồng hơn 5 tuổi trở lên, là lúc đàn ông đủ tuổi ở độ chín chắn của cuộc đời và có được những thành công nhất định trong sự nghiệp.
Mặc dù tiền bạc không phải là điều cốt lõi để xem xét một mối quan hệ gia đình. Nhưng một anh chàng lớn tuổi thường có một công việc ổn định, một sự nghiệp vững chắc hơn hẳn những anh chàng kém hoặc bằng tuổi bạn. Phụ nữ dù không hám của nhưng khi kết hôn đều hướng đến một gia đình bình yên, hạnh phúc với một người chồng có thể lo lắng, cáng đáng được về kinh tế gia đình để họ có điều kiện chăm lo cho gia đình.
Do đó, khi lấy đàn ông lớn tuổi, phụ nữ sẽ được hoàn toàn an tâm về tài chính, nghề nghiệp của nửa kia. Khi đó phụ nữ sẽ cảm giác được yên tâm và có sự đảm bảo cho hạnh phúc gia đình hơn.
(Tổng hợp)

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2015

Chồng bỏ mặc tôi để dành thời gian lo cho bồ

Cô ta làm cùng trường với chồng tôi, cũng có chồng nhưng rồi họ cặp bồ. Giờ cô ta đang mang thai và chưa biết đứa bé trong bụng là của chồng cô ta hay chồng tôi nhưng hầu như anh dành tất cả thời gian cho cô ta.


 
Tôi 33 tuổi, giảng viên ở một trường cao đẳng, chồng là giáo viên cấp ba. Chúng tôi trải qua nhiều sóng gió mới thành vợ chồng do gia đình phản đối. Bố mẹ lo cho tôi, sợ vất vả khi lấy anh bởi môn học anh dạy không kiếm thêm được, gia đình anh cũng nghèo. Tôi là con gái cả, lớn lên trong gia đình nhiều sóng gió nên chịu thương chịu khó, nghĩ chỉ cần yêu thương nhau chúng tôi sẽ hạnh phúc. Thật ra trong thời gian yêu nhau chúng tôi đã nhận ra phần nào sự khác biệt về hoàn cảnh, tính cách, nhận thức, muốn chia tay nhưng có lẽ do cố chấp, duyên phận mà vẫn lấy nhau dù cả hai đã chịu rất nhiều tổn thương.
Cưới xong tôi có thai luôn, vợ chồng ở nhà thuê, lương anh đưa mỗi tháng lại khiêm tốn nên tôi vẫn chăm chỉ đi làm rồi dạy thêm, làm hướng dẫn viên du lịch. Con tôi sinh non lúc 8 tháng, chắc một phần do đi dạy nhiều quá, vừa kết thúc ca dạy lúc 21h thì vỡ ối. Có con, tôi rất hạnh phúc, càng chăm lo cho gia đình hơn dù trong lòng rất tủi thân bởi chồng không hết lòng với mình. Rồi cha mẹ hai bên giúp đỡ nên vợ chồng tôi mua được một căn hộ rộng rãi, cuộc sống bớt khó khăn hơn nhưng tôi và anh ngày càng cãi nhau, tình cảm vơi bớt.
Về phía chồng, anh là người sống tình cảm, có trách nhiệm, biết làm việc nhà. Anh tự hào về tôi nhưng ỷ lại tôi nhiều, các việc trong nhà đều do tôi thu vén, tính toán. Anh càng thờ ơ với tôi, tôi tủi thân vì phải lo toan tài chính, mọi việc trong nhà mà chẳng nhận được nhiều thương yêu, chăm sóc của chồng. Thêm vào đó sự gắn bó của chúng tôi với gia đình hai bên chỉ là hình thức, không xuất phát từ trong tâm.
Tôi càu nhàu nhiều, anh cộc cằn thô lỗ với tôi, rồi nhiều lúc không kiềm chế được anh đánh tôi ngay trước mặt thằng bé con, tôi càng thêm oán trách anh. Rồi tôi rung động trước một người đàn ông khác bởi trí tuệ, sự nhân hậu và bởi người ấy đồng cảm, trân trọng tôi. Chúng tôi không đi quá xa, chỉ chia sẻ, trò chuyện, chồng tôi biết chuyện đã chửi rủa, đánh đập tôi, gọi điện cho người kia. Tôi biết mình sai nhưng xét về tình cảm tôi đã bị bỏ rơi trong ngôi nhà của mình quá lâu, trong lòng luôn khao khát yêu thương.
Rồi tôi dừng liên lạc với người kia, cặm cụi công việc, nhà cửa, con cái dù bên ngoài tỏ ra không cần. Có những lúc tôi rất đanh đá với chồng và coi thường anh nhưng vẫn chăm sóc cho anh và con chu đáo, mong anh yêu thương, quan tâm tới tôi hơn. Gia đình chúng tôi cũng có những lúc rất vui vẻ nhờ cậu con trai kháu khỉnh, tinh nghịch, vậy mà chồng không thay đổi, vẫn bỏ mặc tôi cô đơn.
Sinh nhật tôi không có ý định tổ chức gì nhưng mấy người bạn trong cơ quan vẫn đến chúc mừng, chúng tôi ăn uống nhưng gọi mãi cho anh không liên lạc được. 23h đêm anh mới về, đến giờ tôi vẫn không biết anh làm gì, đi đâu ngày hôm đó. Rồi tôi nhận thấy anh có những dấu hiệu lạ, chăm chút bề ngoài, áo quần bảnh bao, đi làm về muộn, hí hoáy với điện thoại suốt, đêm tôi với con đi ngủ anh vẫn ngoài phòng khách. Anh mất ngủ, ăn cơm không ngon dù tôi rất chăm chút cho bữa ăn gia đình.
Tôi lơ mơ biết được về người kia vì thỉnh thoảng tóm được những đoạn chat trong máy anh rồi sau đó anh xóa dấu vết và khóa máy luôn. Tôi giận lắm nhưng vì còn phải lo cơm áo gạo tiền tôi không chạy theo anh để tìm hiểu được, và không có bằng chứng lại đoán lơ mơ nên hay đùa anh về người đó, rồi cả hai cùng cười, không ngờ những lời nói đùa ấy hóa ra lại là thật. Vì vẫn giữ trong lòng nỗi nghi ngờ nên thỉnh thoảng tôi lần mò tìm hiểu và phát hiện họ không dùng Facebook, không điện thoại, yahoo, email, họ dùng một ứng dụng khác hẳn với thông thường. Rồi những lời lẽ yêu thương, giận hờn, trách móc, nhớ nhung, khổ đau của họ hiện ra trước mắt tôi.
Người đó làm cùng trường, dạy cùng môn với chồng tôi, đã có gia đình và một con trai, mối quan hệ của họ bắt đầu trước khi tôi bị người khác làm cho rung động. Anh chửi rủa, đánh đập, bắt tôi không được liên lạc với người khác trong khi anh vẫn chìm đắm trong mối tình bí mật của mình, ngày đêm thương nhớ một người khác và kéo dài đến hơn hai năm. Từng lời yêu thương, cả nỗi đau của họ làm tôi tan nát cõi lòng, từ lúc cưới nhau về anh chưa từng nói với tôi như vậy.
Anh bảo sẵn sàng đỡ đần người ta, không muốn chị đó vất vả, chỉ muốn chị được sống vui vẻ, thoải mái trong khi anh bỏ mặc tôi với bao vất vả, lo toan. Tôi vóc dáng bé nhỏ nhưng việc gì cũng làm, lại ham học nên học cao học, vì đi học tốn kém nên tôi lại càng phải đi làm, rồi mỗi tuần hai lần tôi dậy từ 3h sáng, đi xe bốn tiếng để lên Hà Nội học, người phờ phạc ra. Sao chồng không thấy tôi vất vả mà thương tôi?
Rồi cô ta có thai (không biết là con của chồng cô ta hay chồng tôi), anh chia sẻ những thông tin ăn gì, làm gì tốt cho bà bầu, uống thuốc gì hại, có cả bức ảnh cô ta có bầu ngồi sát vào chồng tôi, anh quàng tay qua eo (anh bảo cả trường đi ăn ở khách sạn rồi một người đồng nghiệp chụp). Cũng trong thời gian đó tôi đi nạo thai hai lần, đau đớn và ảnh hưởng tới sức khỏe nhưng anh chẳng mấy quan tâm (tôi không để sinh vì đã uống thuốc tránh thai mà vẫn có và vì tôi còn đi học). Hóa ra bấy lâu nay anh mất ngủ, không ăn được, thờ ơ với tôi vì đã để hết tình cảm, sự thương nhớ nơi khác, khổ sở vì người khác. Vậy mà tôi đã lo lắng, tìm cách chữa, nấu ngon cho anh ăn. Cay đắng!
Đến giờ anh vẫn không thừa nhận mối quan hệ đó, cũng chẳng xin lỗi. Anh còn bảo tôi ghê gớm, xảo quyệt, đã bảo không xem mà còn cố xem, chẳng cần quan tâm tôi thế nào. Suốt mấy ngày nay tôi gần như không ăn, không ngủ được, mệt quá mới thiếp đi, cứ nhắm mắt lòng lại đau thắt lại vì tủi thân. Anh vừa muốn có gia đình yên ổn để đi về, vừa giấu giếm để mơ mộng, yêu đương. Anh đã lợi dụng tôi, làm phí hoài tuổi xuân của tôi.
Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến việc gặp cô gái kia nhưng rồi hiểu vấn đề chính vẫn ở chồng mình và bản thân cũng là người có lỗi. Tôi muốn ly hôn vì nếu bỏ qua mà sống cạnh anh cũng sẽ không thôi tủi hờn, ám ảnh; nếu không làm gì tôi lại nghĩ đến rồi khóc. Mong các anh chị chia sẻ, cho tôi lời khuyên vì người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn. Cám ơn mọi người nhiều.

Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015

Những câu chuyện nhỏ, có thật ở Sài Gòn

Ở Sài Gòn, thường giữ xe miễn phí ở mấy quán café, quán ăn, quán nhậu... Miễn phí là không thu tiền giữ xe, dĩ nhiên ở đâu cũng miễn phí.
 
Có những thứ, ở Sài Gòn, rất nhỏ, nhỏ quá không thành chuyện, nhỏ nhặt đến mức không ai để ý, ai cũng coi là chuyện lình bình hằng ngày, như nắng như mưa, như cái cây cụt ngọn như đèn đường vàng vọt lúc tối trời, nhỏ bé và nhẹ nhàng đâu đó như một tiếng một cái phủi tay, như lóc cóc tiếng mì gõ, như một vốc trái cây bốc thêm… Nhỏ lắm, vậy mà khi xa người ta mới nhớ, mới thương, mới lật đật ra vô coi ngó, thầm thỉ với mình, ủa ở đây hổng giống Sài Gòn, ủa vậy là mình nhớ Sài Gòn sao, kỳ vậy cà.
1. Ở Sài Gòn, thường khi dừng đèn đỏ ngã tư, nếu trời nắng người ta sẽ dừng ở bóng cây gần nhứt, cho dù cái chỗ dừng xe còn cách cái đèn đỏ chừng chục mét, mà không ai thấy phiền, xe sau nối xe trước, chen chúc trong cái bóng mát nhỏ nhoi đề chờ lao tiếp vào dòng người khi đèn xanh bật sáng, trong ầm ĩ tiếng động cơ phố xá, rồi cô gái ngồi sau bất chợt hỏi: "Cây gì bông tím đẹp ghê ta", tiếng đáp từ một người đàn ông nào đó, xa mãi phía sau: "Bằng lăng".

2. Ở Sài Gòn, khi đừng đèn đỏ, nếu đường không quá đông, người ta vẫn luôn chừa một lối nhỏ, ngay bên phải sát lề, để dành cho những chiếc xe máy quẹo phải, nếu quên chừa thì người cần quẹo cứ nhích tới xin, hoặc một người khác tự động nhắc, bà con xích qua chút cho người ta quẹo phải, chỉ vậy thôi, chút nhường nhịn giữa phố phường lộn xộn, hổng ai nhớ, không ai làm ơn cho ai cũng không ai cần luật lệ làm chi, chỉ là một thứ vô hình, mà người ta hay gọi là, biết điều.
3. Ở Sài Gòn, khi đi ngoài đường lỡ làm rớt món đồ nào đó. V í dụ như cái nón, cái áo, cái mạng che mặt, cái cặp sách… mấy anh chở hàng làm rớt bịch hàng, nếu không sợ xe khác cán phải món đồ thì chỉ cần dừng lại, quay đầu nhìn về hướng món đồ mình làm rớt, rồi lát tự động có người đi sau lượm đưa lại, đôi khi đưa tận tay, cũng có khi vội vã người ta lấy cái chưn móc món đồ lên, chạy tới rồi đá qua cho bạn, y như làm xiếc, coi kỳ lắm.
Những câu chuyện nhỏ, có thật ở Sài Gòn
Một thanh niên dừng xe, phụ cột đồ giúp cho một anh giao hàng bị đứt dây cột, giữa trời nắng đổ lửa buổi trưa Sài Gòn, Q.1 năm 2013. Ảnh: Đàm Hà Phú.
Cũng có khi bạn làm rớt mà không biết, người ta cứ lượm, rồi lạch đạch chạy theo để đưa cho bạn, nhiều khi món đồ không bao nhiêu nhưng mà bạn vui, vậy rồi người ta cũng tất tả đi, không kịp nhìn mặt bạn để nhận một nụ cười, một tiếng cảm ơn
4. Ở Sài Gòn, thường giữ xe miễn phí ở mấy quán café, quán ăn, quán nhậu...  Miễn phí là không thu tiền giữ xe, dĩ nhiên ở đâu cũng miễn phí, mà Sài Gòn miễn phí có tặng kèm nha, kèm nụ cười, dù có thẻ hay không thẻ. Mấy anh bảo vệ giữ xe quán thường rất dễ thương, bạn chỉ cần chạy xe tới quán, đá chống rút chìa khóa cầm thẻ rồi cứ vậy lững thững vô quán, anh bảo vệ sẽ tự động dắt xe bạn, xếp vô hàng, khéo léo để không làm trầy xe bạn, nếu trời nắng anh kiếm tấm bìa che lên yên xe, trời mưa anh phủ bạt cho khỏi ướt, mà rủi có ướt, lát nữa dắt xe ra anh sẽ lau khô cho bạn.
Bạn ăn uống thoải mái nha, lúc bạn lục đục tính tiền thì anh bảo vệ nọ đã đẩy xe bạn ra khỏi hàng, cầm cái đuôi xe vừa cười vừa hỏi: "Anh Hai đi hướng nào để em dẫn", bạn hất mặt hướng nào thì anh sẽ dẫn xe ra hướng đó, bạn đưa thẻ và đi, có dư tiền lẻ bạn cho anh năm ba ngàn, không thì thôi, hổng sao, có khi bạn cho người ta còn hổng dám nhận, vẫn tiễn khách vui vẻ: "Cảm ơn anh Hai ủng hộ, mơi mốt ghé nữa anh Hai"… Anh bảo vệ kiêm dẫn xe đó, lương cũng năm ba triệu, đứng ngoài nắng ngoài mưa, có cười một trăm lần một ngày, có dẫn mấy chục chiếc xe cũng không thêm mấy đồng bạc, đừng nghĩ người ta làm vì tiền mà mang tội.
5. Ở Sài Gòn, mấy người đi xe máy chở hàng nặng hay cồng kềnh, thường chở yên sau cột bằng dây, đa phần là xe ôm làm thêm việc giao hàng hoặc mấy anh chuyên lấy hàng ở chợ đầu mối, nhiều khi đi lặc lè ngoài đường mà có tới mấy chục người theo nhắc: "Em ơi tuột dây kìa", "Ê sao nó nghiêng bên này dữ vậy mày", "Anh ơi coi chừng rớt cái bịch bên này"… Rồi tỷ như rủi mà có tuột dây, có rớt hàng, thì tự động người ta dừng lại, khiêng lên xe phụ, tấp vô lề cột lại giúp… Chớ mình anh giao hàng sao làm được, nên người đi giao hàng ở Sài Gòn thường không sợ chở hàng nhiều, không sợ đi một mình, bởi có gì nhờ bà con người ta phụ.
Đàm Hà Phú (Theo ngoisao.net)

Bố chồng nổi máu “dâm dê”

Tôi rất lo sợ một ngày nào đó bố chồng nhảy bổ vào tôi. Tôi tưởng tượng ra lúc mẹ chồng đi vắng, mà ông ấy kêu ốm đau, tôi phải hầu thì thế nào?
 
Tôi có một việc rất đáng xấu hổ nhưng không biết nên chia sẻ với ai. Tôi năm nay 30 tuổi, đã lấy chồng được 5 năm. Chồng tôi là kỹ sư xây dựng làm các công trình thủy điện nên nay đây mai đó, vài tháng mới về nhà 1-2 tuần rồi lại đi.
Tôi và con gái chung sống với bố mẹ chồng. Hai ông bà cũng đã gần 60 tuổi. Mẹ chồng tôi khá xét nét, đồng bóng nên cuộc sống khi không có chồng bên cạnh của tôi cũng chẳng dễ thở lắm. Nhưng tôi hiểu bà cũng thương con, quý cháu nên không để bụng. Nhưng tôi lại sợ nhất khi bị bố chồng tỏ ý “quan tâm”.
Ông ấy là người bóng bẩy, diêm dúa, thích trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Tôi cũng nhiều lần chứng kiến bố mẹ chồng cãi cọ nhau vì việc bố tôi đi lăng nhăng. Ông ấy thường xuyên bảo với mẹ chồng tôi “máy khô, không dùng được thì để cho người khác dùng” hoặc “đã không còn là đàn bà mà bày đặt ghen tuông gì”. Lúc đầu, mẹ tôi còn khóc lóc, nhưng sau buông xuôi vì không muốn gia đình ầm ĩ. Đó có thể cũng là lý do khiến tính bà cay nghiệt, khó khăn hơn.
Bố chồng tôi không chỉ ra ngoài cặp bồ bịch mà về nhà thái độ cũng không nghiêm túc. Tôi rất sợ phải đối diện riêng với ông ấy. Mỗi lần tôi mặc váy là ánh mắt ông ấy lại lướt từ trên xuống dưới khiến tôi gai người.
Bố chồng nổi máu “dâm dê”
Có lúc ông ấy còn nháy mắt, bảo: “Đúng là gái một con” khiến tôi vừa xấu hổ, vừa tức giận nhưng cũng không biết phải đối đáp lại như này. Có lúc, ông ấy còn đi ngang qua tôi, làm như vô tình đụng chạm. Có lúc lại nói thẳng: “Vợ xuân sắc thế này mà thằng con đi biền biệt. Nhịn là cực lắm đấy”. Rồi ông ấy kể ngày xưa bạn ông có chồng đi vắng thì khao khát thế nào, buồn bực ra sao, rồi lại nói chuyện ấy là thuốc bổ giữ gìn nhan sắc cho phụ nữ…
Cho dù tôi lẩn tránh ông ta nhưng vẫn có những lúc chỉ giáp mặt có một mình. Vì thế, tôi rất lo sợ một ngày nào đó bố chồng nhảy bổ vào tôi. Tôi tưởng tượng ra lúc mẹ chồng đi vắng, mà ông ấy kêu ốm đau, tôi phải hầu thì thế nào… Tóm lại, tôi rất sợ. Tôi có nên nói chuyện này với mẹ chồng hoặc với chồng không? Bây giờ tôi xin ra ở riêng cũng chẳng có lý do nào để chồng tôi hiểu? Liệu họ có hiểu và tin tôi? Liệu tôi có giữ được hạnh phúc?
Em gái (Hà Nội)
Em gái thân mến!
Xin chia sẻ với em về chuyện đáng buồn như vậy. Phải sống trong cảnh xa chồng, một mình chăm con, mẹ chồng khó tính, bố chồng lại có ý bờm xơm. Rõ ràng, em phải tìm biện pháp gấp rút để ngăn chặn tình trạng này. Chuyện xấu chưa xảy ra nhưng tâm trạng bực bội, sự kính trọng đối với bố chồng bị mài mòn từng ngày cũng sẽ đe dọa cuộc sống của em.
Tuy nhiên, đây là vấn đề “tày trời”, vi phạm đạo đức nghiêm trọng, rất khó tin. Đúng như em nhận định, nếu vội vàng chia sẻ với mẹ chồng với thái độ thiếu tôn trọng thì có thể mẹ chồng em sẽ hiểu lầm. Bố chồng em chắc chắn cũng sẽ lớn tiếng phủ nhận. Khi đó, chồng em có thể đứng về phía bố mẹ mà lên án em. Thậm chí, nếu chồng em tin em thì cũng mất tình nghĩa bố con, gia đình trải qua cơn xáo trộn lớn. Do đó, nếu bố chồng em chưa đến mức quá đáng, em cần tìm giải pháp khác.

Trước mắt, em nên tránh tiếp xúc riêng với bố chồng. Việc ăn mặc ở nhà cũng nên kín đáo, không mặc các quần áo quá cộc, mỏng, hở hang. Em cũng không nên có những cử chỉ vô ý, hồn nhiên quá mức khi ở trước mặt bố chồng. Ông sẽ không có lý do gì để buông lời cợt nhả, nhận xét thô lỗ nữa. Sau đó, em có thể xin nói chuyện nghiêm túc với bố chồng, mong bố không có những lời nói và hành động cợt nhả như vậy.
Em cần phải mạnh dạn nói thẳng suy nghĩ của mình cho bố chồng hiểu. Em có thể nói với ông ấy rằng nếu ông ấy tiếp tục không giữ khoảng cách bố-con, tiếp tục có hành động thiếu đứng đắn như vậy, em sẽ nói với mẹ chồng và chồng em.
Em có thể nhờ một người thân của mình – người chín chắn, hiểu biết, bình tĩnh, kín đáo (anh trai, bác trai), đến gặp và nói chuyện nghiêm khắc với bố chồng em, để ông ấy hiểu được hậu quả việc làm của mình. Hy vọng ông ấy sẽ sợ mà dừng lại. Nhưng vệc này không nên để nhiều người biết.
Nếu ông ta vẫn bỏ qua lời của em, tiếp tục “lấn sân” thì có lẽ em nên chia sẻ với mẹ chồng để nhờ bà giúp đỡ. Mẹ chồng em đã biết tính chồng nên có thể lúc đầu bà sẽ nổi giận, khó tin, nhưng nếu em từ tốn thưa chuyện, bà ấy có lẽ sẽ nghĩ ra. Bà sẽ có cuộc nói chuyện nghiêm khắc với chồng. Cùng nữa là em phải nói chuyện với chồng em, mong anh ấy hiểu và cho phép em ra ở riêng cùng với con.
Còn “kịch bản” xấu nhất là mẹ chồng em cho rằng em dựng chuyện, bố chồng phủ nhận, chồng không tin thì em vẫn nên dọn ra ở riêng. Lúc đầu chồng em có thể hiểu nhầm nhưng thời gian sẽ giúp em làm rõ vấn đề. Đôi khi, cuộc sống sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền lòng, uất ức, nhưng em phải dũng cảm và cứng cỏi để bảo vệ mình, bảo vệ cả sự yên bình của con gái.
Chị Minh An (Theo soha.vn)