Tôi rất lo sợ một ngày nào đó bố chồng nhảy bổ vào tôi. Tôi tưởng tượng ra lúc mẹ chồng đi vắng, mà ông ấy kêu ốm đau, tôi phải hầu thì thế nào?
Tôi có một việc rất đáng xấu hổ nhưng không biết nên chia sẻ với ai. Tôi năm nay 30 tuổi, đã lấy chồng được 5 năm. Chồng tôi là kỹ sư xây dựng làm các công trình thủy điện nên nay đây mai đó, vài tháng mới về nhà 1-2 tuần rồi lại đi.
Tôi và con gái chung sống với bố mẹ chồng. Hai ông bà cũng đã gần 60 tuổi. Mẹ chồng tôi khá xét nét, đồng bóng nên cuộc sống khi không có chồng bên cạnh của tôi cũng chẳng dễ thở lắm. Nhưng tôi hiểu bà cũng thương con, quý cháu nên không để bụng. Nhưng tôi lại sợ nhất khi bị bố chồng tỏ ý “quan tâm”.
Ông ấy là người bóng bẩy, diêm dúa, thích trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Tôi cũng nhiều lần chứng kiến bố mẹ chồng cãi cọ nhau vì việc bố tôi đi lăng nhăng. Ông ấy thường xuyên bảo với mẹ chồng tôi “máy khô, không dùng được thì để cho người khác dùng” hoặc “đã không còn là đàn bà mà bày đặt ghen tuông gì”. Lúc đầu, mẹ tôi còn khóc lóc, nhưng sau buông xuôi vì không muốn gia đình ầm ĩ. Đó có thể cũng là lý do khiến tính bà cay nghiệt, khó khăn hơn.
Bố chồng tôi không chỉ ra ngoài cặp bồ bịch mà về nhà thái độ cũng không nghiêm túc. Tôi rất sợ phải đối diện riêng với ông ấy. Mỗi lần tôi mặc váy là ánh mắt ông ấy lại lướt từ trên xuống dưới khiến tôi gai người.
Có lúc ông ấy còn nháy mắt, bảo: “Đúng là gái một con” khiến tôi vừa xấu hổ, vừa tức giận nhưng cũng không biết phải đối đáp lại như này. Có lúc, ông ấy còn đi ngang qua tôi, làm như vô tình đụng chạm. Có lúc lại nói thẳng: “Vợ xuân sắc thế này mà thằng con đi biền biệt. Nhịn là cực lắm đấy”. Rồi ông ấy kể ngày xưa bạn ông có chồng đi vắng thì khao khát thế nào, buồn bực ra sao, rồi lại nói chuyện ấy là thuốc bổ giữ gìn nhan sắc cho phụ nữ…
Cho dù tôi lẩn tránh ông ta nhưng vẫn có những lúc chỉ giáp mặt có một mình. Vì thế, tôi rất lo sợ một ngày nào đó bố chồng nhảy bổ vào tôi. Tôi tưởng tượng ra lúc mẹ chồng đi vắng, mà ông ấy kêu ốm đau, tôi phải hầu thì thế nào… Tóm lại, tôi rất sợ. Tôi có nên nói chuyện này với mẹ chồng hoặc với chồng không? Bây giờ tôi xin ra ở riêng cũng chẳng có lý do nào để chồng tôi hiểu? Liệu họ có hiểu và tin tôi? Liệu tôi có giữ được hạnh phúc?
Em gái (Hà Nội)
Em gái thân mến!
Xin chia sẻ với em về chuyện đáng buồn như vậy. Phải sống trong cảnh xa chồng, một mình chăm con, mẹ chồng khó tính, bố chồng lại có ý bờm xơm. Rõ ràng, em phải tìm biện pháp gấp rút để ngăn chặn tình trạng này. Chuyện xấu chưa xảy ra nhưng tâm trạng bực bội, sự kính trọng đối với bố chồng bị mài mòn từng ngày cũng sẽ đe dọa cuộc sống của em.
Tuy nhiên, đây là vấn đề “tày trời”, vi phạm đạo đức nghiêm trọng, rất khó tin. Đúng như em nhận định, nếu vội vàng chia sẻ với mẹ chồng với thái độ thiếu tôn trọng thì có thể mẹ chồng em sẽ hiểu lầm. Bố chồng em chắc chắn cũng sẽ lớn tiếng phủ nhận. Khi đó, chồng em có thể đứng về phía bố mẹ mà lên án em. Thậm chí, nếu chồng em tin em thì cũng mất tình nghĩa bố con, gia đình trải qua cơn xáo trộn lớn. Do đó, nếu bố chồng em chưa đến mức quá đáng, em cần tìm giải pháp khác.
Trước mắt, em nên tránh tiếp xúc riêng với bố chồng. Việc ăn mặc ở nhà cũng nên kín đáo, không mặc các quần áo quá cộc, mỏng, hở hang. Em cũng không nên có những cử chỉ vô ý, hồn nhiên quá mức khi ở trước mặt bố chồng. Ông sẽ không có lý do gì để buông lời cợt nhả, nhận xét thô lỗ nữa. Sau đó, em có thể xin nói chuyện nghiêm túc với bố chồng, mong bố không có những lời nói và hành động cợt nhả như vậy.
Em cần phải mạnh dạn nói thẳng suy nghĩ của mình cho bố chồng hiểu. Em có thể nói với ông ấy rằng nếu ông ấy tiếp tục không giữ khoảng cách bố-con, tiếp tục có hành động thiếu đứng đắn như vậy, em sẽ nói với mẹ chồng và chồng em.
Em có thể nhờ một người thân của mình – người chín chắn, hiểu biết, bình tĩnh, kín đáo (anh trai, bác trai), đến gặp và nói chuyện nghiêm khắc với bố chồng em, để ông ấy hiểu được hậu quả việc làm của mình. Hy vọng ông ấy sẽ sợ mà dừng lại. Nhưng vệc này không nên để nhiều người biết.
Nếu ông ta vẫn bỏ qua lời của em, tiếp tục “lấn sân” thì có lẽ em nên chia sẻ với mẹ chồng để nhờ bà giúp đỡ. Mẹ chồng em đã biết tính chồng nên có thể lúc đầu bà sẽ nổi giận, khó tin, nhưng nếu em từ tốn thưa chuyện, bà ấy có lẽ sẽ nghĩ ra. Bà sẽ có cuộc nói chuyện nghiêm khắc với chồng. Cùng nữa là em phải nói chuyện với chồng em, mong anh ấy hiểu và cho phép em ra ở riêng cùng với con.
Còn “kịch bản” xấu nhất là mẹ chồng em cho rằng em dựng chuyện, bố chồng phủ nhận, chồng không tin thì em vẫn nên dọn ra ở riêng. Lúc đầu chồng em có thể hiểu nhầm nhưng thời gian sẽ giúp em làm rõ vấn đề. Đôi khi, cuộc sống sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền lòng, uất ức, nhưng em phải dũng cảm và cứng cỏi để bảo vệ mình, bảo vệ cả sự yên bình của con gái.
Chị Minh An (Theo soha.vn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét